Monday, April 26, 2010

35 năm sau, những chiến binh cả 2 miền Nam-Bắc


Đỗ Hiếu, phóng viên RFA
2010-04-25
Những chiến binh thuộc hai Miền Nam-Bắc, những người đã từng là đối thủ, kẻ thù của nhau trong suốt cuộc chiến, 35 năm sau họ nói gì?


AFP PHOTO/Aude GENET
Phát triển kinh tế nhưng vẫn còn khoảng cách giàu nghèo.
Biến cố 34-4-1975 được xem là “một sự đổi đời” khiến hàng triệu người phải vượt thoát tìm tự do, trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông. Hàng triệu người khác bị cầm tù, bị xua đuổi khỏi thành thị, bị bần cùng hóa, bị tước đoạt quyền sống.
Đáp lời mời của Ban Việt Ngữ, hai cựu sĩ quan Không Quân và Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa, một cựu sĩ quan Quân Đội Nhân Dân và một cựu đảng viên Cộng Sản từng được cử du học Đông Âu, trình bày những suy nghĩ của mình đối với hiện tình đất nước, sau khi đã dứt tiếng súng từ 35 năm qua; hòa bình được vãn hồi, kinh tế đang phát triển, xã hội ổn định, tuy nhiên người dân Việt cho rằng vẫn còn nhiều vấn đề tồn tại, được chính những chiến binh của hai miền Nam-Bắc nêu lên với RFA.
Fact box
- Việt Nam - Dân số: 85.789.573,
- Chính trị:theo chế độ xã hội chủ nghĩa, một đảng duy nhất là Đảng CSVN,
- lợi tức bình quân 1,060 US dollars.
Tự do, dân chủ, độc lập?
Một quân nhân Không Quân miền Nam có gần 25 năm thâm niên công vụ, cựu tù nhân cải tạo với 7 năm tù, từ California, ông Nguyễn Thanh Liêm phân tích về tình hình đất nước:
“Về mặt chủ quyền: Giáp ranh biên giới Ải Nam Quan, Thác Bản Dốc và các hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa đều bị Trung Quốc cướp mất. Trên Internet tố cáo Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng nhận hối lộ trên trăm triệu đô la cho Trung Quốc khai thác Bô Xít tại Cao Nguyên.
Về mặt xã hội: Việt Nam đàn áp một cách khốc liệt các nhà tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền, luôn cả các nhà tu hành đòi tự do tôn giáo, bắt cầm tù và tra tấn trong các nhà giam. Chưa có một chính phủ nào, luôn cả thời thực dân đế quốc đô hộ, cũng chưa bằng thời nay do cộng sản cai trị; không có luật pháp, chỉ có luật rừng do họ dựng nên để đè đầu người dân Việt Nam.
Cộng sản Việt Nam cho xuất khẩu lao động đem dân đi làm nô lệ cho quốc tế, hạ nhân phẩm người phụ nữ Việt Nam, buôn bán phụ nữ làm vợ cho người Đài Loan, Đại Hàn, và có nhiều người phải làm vợ cho cả gia đình cha con và anh em. Trẻ em 8, 10 tuổi thì đưa sang Campuchia cho vào các động mãi dâm làm gái với khách thập phương.
Về giai cấp: Số đông dân chúng quá nghèo, thành phần giai cấp lãnh đạo thì quá giàu, một bữa tiệc gần cả trăm ngàn đô la, một chai rượu ngoại cả ngàn đô, nhà cao cửa rộng, như nhà của cựu Tổng Bí Thư Lê khả Phiêu đã phô bày trên Internet.
Một lọat các nhà đấu tranh cho dân chủ bị đưa ra xét xử gần đây Lời nói của Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm” là một câu nói bất hủ muôn đời! Cộng Sản miền Bắc xâm lăng miền Nam, không xem dân miền Nam là tình ruột thịt anh em mà đối đãi như kẻ thù cần tiêu diệt. Đảng cộng sản phải giải tán, để cho nhân dân Việt Nam tự do bầu lấy một chính quyền do Dân, phục vụ Dân và lập quyền Dân.”
Thất vọng
Kế đó, một cựu sĩ quan Quân Đội Nhân Dân, nhiều năm chiến đấu ngoài mặt trận từng chứng kiến bao đồng đội gục ngã, hy sinh máu xương để thực hiện chiêu bài “Giải Phóng Miền Nam” do Hà Nội chủ trương, ông Vũ Cao Quận nói lên niềm tâm sự của mình, được gói gọn qua hai chữ “thất vọng”:
“Tôi lúc này như ngọn nến mong manh trước gió, tắt lúc nào chưa biết, những lời nói của tôi là điều tôi nói thật. Cuộc chiến đấu giải phóng Miền Nam đối với tôi, khi sắp sửa ra đi với các cụ rồi, tôi chỉ đau lòng là cuộc chiến đấu đó là “nồi da xáo thịt”, hai anh em xông vào bắn giết lẫn nhau. Một bên là người Mỹ cho kẹo cao su với khẩu AR 15, một bên là Tàu với Liên Xô cho một gói lương khô với khẩu AK 47, cứ thế mà hai thằng anh em ruột, cùng máu đỏ, da vàng, cùng bà mẹ Âu Cơ sinh ra, xông vào chém giết lẫn nhau.
Chúng tôi chẳng giải phóng Miền Nam làm gì, và Miền Nam cũng chẳng cần chúng tôi giải phóng.
Ông Vũ Cao Quận
Chúng tôi chẳng giải phóng Miền Nam làm gì, và Miền Nam cũng chẳng cần chúng tôi giải phóng. Cái chuyện đó đã qua lâu lắm rồi mà tôi thì già yếu quá, chỉ trả lời tóm tắt thế thôi.
Tôi chỉ thấy nỗi đau là cái giá hy sinh của đồng đội tôi, và kể cả các ông nữa, tôi không biết gọi như thế nào, là những người đồng đội, hai bên cùng vì Tổ quốc của mình mà bắn giết lẫn nhau. Đến bây giờ chỉ có điều là tôi thất vọng quá, có thế thôi, tôi sắp ra đi rồi, tôi không cần gì nữa, còn tôi thất vọng vì nó rồi, đồng đội của tôi chiến đấu chết nhiều quá. Những lời hô hào của họ thì đều đẹp đẽ cả, chẳng gây cho tôi một cái hy vọng gì cả, một chút hy vọng nào cả, tôi không chờ được nữa. Thế là công lao của tôi là công cóc rồi, không chờ được cái ngày ấy nữa đâu. Nhân dân ta thì vẫn khổ quá, không hy vọng gì cả.”
Đâu rồi lợi thế 35 năm?
Với cái nhìn của một nhà phân tích thời sự, bình luận chính trị, một cựu sĩ quan Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa, ông Đại Dương đưa ra nhận xét của ông về chính sách của Hà Nội, trong hơn 3 thập niên qua, cùng các hậu quả được thể hiện rõ, hôm nay:
Bản đồ hình lưỡi bò do Trung Quốc công bố xác định chủ quyền trên biển Đông. Photo courtesy of nguoiviettynan.net “Tập đoàn lãnh đạo đảng cộng sản đưa đất nước vào tình cảnh mà không một người Việt Nam yêu nước nào cảm thấy hài lòng, hãnh diện vì áp dụng chính sách bất dung và chọn lầm đồng minh. Hòa bình đến, nhưng, hy vọng về đất nước thanh bình, hết hận thù để cùng chung sức phát triển đã bị chính sách bất dung làm triệt tiêu có hệ thống các yếu tố góp phần ổn định xã hội, thúc đẩy kinh tế phát triển.
Sách vở như chiếc túi khôn của loài người vốn tích lũy vô số kinh nghiệm bị đảng cộng sản Việt Nam đốt sạch nhằm cắt đứt sự liên hệ giữa thế hệ trẻ với sinh lực dân tộc. Chính sách bất dung dấy lên làn sóng vượt biên, thuyền nhân từ Bắc chí Nam đã vét cạn chất xám cần thiết cho công cuộc xây dựng đất nước phú cường.
Do đó, tập đoàn lãnh đạo Hà Nội phải dựa vào đồng minh để tồn tại đã khắc sâu những vết hằn đau đớn lên cơ thể Việt Nam. Việt Nam chọn Liên Xô làm đồng minh nên cho Mạc Tư Khoa toàn quyền sử dụng hải cảng Cam Ranh từ năm 1979 đến 2004. Áp dụng chính sách hợp-tác-hóa đã dẫn dân tộc đến bờ vực nạn đói năm 1985. Việt Nam xua quân vào Xứ Chùa Tháp năm 1979 đã kích thích Bắc Kinh mở cuộc chiến tranh biên giới khốc liệt vào năm 1979.
Liên Xô tan rã, Hà Nội lại muối mặt cầu cạnh Bắc Kinh nên phải làm quà bằng các Hiệp định về biên giới và Vịnh Bắc Bộ. Từ đó, Việt Nam có một mô hình kinh tế tư bản man dại thời đại Karl Marx, cộng với kiểu kinh tế thân hữu đã bị thế giới ruồng bỏ. Vì áp dụng mô hình lạc hậu nên đến năm 2009, lợi tức bình quân chỉ có 1,000 USD. Từ 1963 đến 1995, Nam Hàn đã nâng lợi tức bình quân từ 100 lên tới 10,000 USD.
Việt Nam đang từng phút, từng giờ đứng trước mối đe dọa mọi mặt của người đồng minh “môi hở răng lạnh”. Chỉ có dân tộc Việt Nam đồng lòng mới giải tỏa được chứ không thể trông chờ vào nhà nước ù lì và bất lực.”
Thực chất của chế độ cộng sản
Một cựu đảng viên cộng sản, du học tại Ba Lan rồi trở về nước phục vụ, nay sinh sống tại thủ đô Vác Sa Va, tiếp tục đấu tranh cho quyền lợi giới lao động Việt Nam ở hải ngoại, ông Trần Ngọc Thành giải thích vì sao ông rời bỏ hàng ngũ đảng cộng sản Việt Nam:
“Ra đi du học tại Ba Lan tôi mới bắt đầu hiểu thực chất của chế độ cộng sản là gì, tôi có rất nhiều anh chị em trực tiếp tham gia vào quân đội, có những người đã hy sinh, có những người hiện nay là thương binh. Sau này, ngày càng tìm hiểu thì tôi thấy đó là một cuộc nồi da xáo thịt của người Việt Nam đánh nhau. Người hưởng lợi chính là đảng cộng sản Việt Nam. Năm 1945 thì họ cướp chính quyền tại Miền Bắc, khi đất nước chia thành hai miền sau hiệp định Geneve, họ lại bắt đầu phát động cuộc chiến tranh gọi là giải phóng Miền Nam, thực chất là họ muốn thu quyền lực về một mối, tôi rất thất vọng về chính quyền hiện nay.
Những căn nhà sang trọng nhiều từng lầu chung quanh nhà bác Phiêu đều là của các lãnh tụ cao cấp tướng tá Thật ra ý đồ của Hà Nội là thâu tóm tất cả chính quyền về tay người cộng sản, nhưng phải nhìn vào thực tế của đất nước, nhìn vào hạnh phúc của nhân dân mà phấn đấu. Thật ra từ năm 1975 đến nay, những người cầm quyền chỉ chăm chú vào quyền lợi của đảng cộng sản cũng như bản thân người cầm quyền, còn người dân vẫn là nô lệ trên đất nước mình. Cái nô lệ ở đây không chỉ nói riêng về kinh tế mà trên các mặt, người dân có quyền nói, biểu hiện chính kiến, cách nhìn của mình, nhưng dưới chế độ cộng sản họ bị nô dịch tất cả các mặt. Về kinh tế thì chính quyền cho cái gì thì dân được cái nấy, như việc hợp tác hóa, rồi sau này các chính sách khác về kinh tế là ngăn sông cấm chợ, cấm buôn bán, cải tạo công thương nghiệp, chỉ để phục vụ một nhóm nhỏ trong chính quyền.
Thật ra thì tôi không trả thẻ đảng mà tôi vất thẻ đảng, vì những người làm chủ đất nước hiện nay, thực sự chỉ là tôi tớ cho một số đảng viên cao cấp.
Ông Trần Ngọc Thành
Thật ra thì tôi không trả thẻ đảng mà tôi vất thẻ đảng, vì những người làm chủ đất nước hiện nay, thực sự chỉ là tôi tớ cho một số đảng viên cao cấp. Phần lớn người lao động hiện nay xuất thân từ nông thôn hay thành thị, từ trước tới nay bị phân biệt đối xử, về cả kinh tế lẫn mặt chính trị. Sự sụp đổ của chế độ cộng sản, thay đổi chính trị tại Đông Âu là điều cần phải thay đổi để làm cho đất nước đi lên. Tôi thấy rằng, mục tiêu của chúng ta hiện nay là làm sao cho đại bộ phận người Việt Nam được no ấm.”
Qua những góp ý của các cựu chiến binh của hai miền Nam Bắc thì 35 năm sau khi chiến tranh kết thúc Việt Nam vẫn chưa thực hiện được chủ trương “độc lập, tự do, hạnh phúc” được ghi trên quốc uy của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam và cũng là mục tiêu do đảng cộng sản đề ra, từ khi lên nắm chánh quyền hồi năm 1945.
35 năm sau khi hòa bình được vãn hồi, mặc dù được Hà Nội đã được kết nạp vào WTO, là thành viên không thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, là chủ tịch luân phiên của ASEAN, nhưng công luận vẫn cho là Việt Nam thiếu tự do, dân chủ, không có tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, không có nhân quyền và nằm trong danh sách những quốc gia có thu nhập thấp kém trên thế giới và trong khu vực Châu Á.

Sau 35 năm: “Gia tài của Mẹ một nước Việt buồn”

Trên báo chí trong nước và trong cộng đồng mạng vẫn không thiếu những bài ca lạc điệu dành cho của đảng Cộng Sản Việt Nam (ÐCSVN) và Hồ Chí Minh, trong ý nghĩa ghi nhận công lao đánh đuổi ngoại xâm và xây dựng đất nước phát triển được như ngày nay.
Trong một cuộc phỏng vấn của Ðài Truyền Hình Trẻ ở Houston, Texas, hồi Tháng Ba năm nay, xướng ngôn viên thắc mắc, hỏi tôi tại sao còn lắm người Việt trong nước có cách nhìn như thế.
Tôi trả lời rằng, trước hết họ là những người có kiến thức về chính trị xã hội hạn chế. Có nhiều nguyên nhân. Có thể do trình độ văn hóa thấp, cũng có thể vì không có điều kiện tiếp cận thông tin đa chiều, não trạng đã bị ăn sâu bởi tuyên truyền một phía của nhà nước. Họ không hiểu biết tường tận và được trải nghiệm những mô hình hoạt động tiến bộ của các nhà nước dân chủ trên thế giới. Cao lắm, họ ngó qua Thái Lan, Philippines, những quốc gia mà nền dân chủ còn rất yếu, chưa đúng với thực chất. Họ ngộ nhận đến đáng thương và bảo vệ chế độ bằng những lý luận ngớ ngẩn, hài hước, cái trước đá cái sau, không nằm trong logic nào cả. Còn mức độ phát triển của Việt Nam thường được họ mang ra so sánh với... chính mình, qua lăng kính của chính mình.
Với thế hệ 6x trở lại, đại đa số đã phải chịu đựng gian khổ trong thời chiến, đối diện với cái chết hoặc ăn đói, mặc rách. Nay được ăn cơm trắng thay cơm độn sắn hay bo bo, được đi xe gắn máy thay xe đạp, hàng hóa tràn ngập, các điểm du hí, ăn nhậu đầy đường, họ cảm thấy quá hài lòng. Họ mãn nguyện với sự tự do cho cái bụng. Họ chẳng cần lưu tâm đến một điều quan trọng không kém, đó là con người hơn loài vật ở chỗ cần có cả cái đầu được tự do. Ông cha ta có câu: “Miếng ăn qua khẩu thành tàn”!
Loại thứ hai là những con vẹt, được dạy dỗ công phu, nói thay chủ. Ðiêu luyện nhất phải kể đến các phát ngôn viên của Bộ Ngoại Giao CHXN Việt Nam, mà người đang thủ vai hiện tại là bà Nguyễn Phương Nga.
Ngoài ra, còn một dạng khác, những người mặc áo gấm, đội mũ ni che tai, nhảy múa làm trò vì miếng cơm manh áo, vì bổng lộc hoặc vướng vào ân huệ mưa móc của nhà cầm quyền, đôi khi cũng vì hèn nhát và sợ hãi nữa. Trước các quan chức, nhân cách của họ bỗng dưng thành thú cách. Họ cúi đầu, nịnh bợ, ca ngợi đảng, bác, nhưng trong bụng hoặc trong các bữa nhậu với phạm vi bạn hữu thì chửi rủa chính quyền như hát hay. Tôi biết rất nhiều người thuộc loại này, những ông bạn học, bạn đồng niên có bằng cấp tiến sĩ, kỹ sư hẳn hoi, là đảng viên đang nắm các chức vụ to trong bộ máy công quyền.
Ðầu năm 2000, trên báo xuân Tuổi Trẻ (tờ này sau khi phát hành thì bị thu hồi vì lỡ dại công bố cuộc thăm dò dư luận, trong đó cho thấy thanh niên Việt Nam thần tượng hóa nhà tin học tỷ phú Bill Gates hơn hẳn Hồ Chí Minh), nhận định về Việt Nam sau 14 năm “cởi trói” và “đổi mới”, cố Thủ Tướng Võ Văn Kiệt thừa nhận Việt Nam đã bỏ lỡ mất cơ hội phát triển vì những chính sách sai lầm sau khi thống nhất đất nước, kéo Việt Nam tụt hậu vài chục năm.
Ðiều đó có nghĩa rằng, nếu không bị ÐCSVN cản đường thì đất nước đã tiến xa hơn, không phải nằm trên mặt bằng hôm nay. Ðất nước Việt Nam rõ ràng không vươn cao đúng với tầm vóc và khả năng của nó.
Việt Nam vẫn là một nước nghèo, nhiễu nhương và đầy nghịch lý. Sự bất tuân, bất tín của nông dân, công nhân bị bóc lột và những trí thức yêu nước, dũng cảm là lớp sóng ngầm của bất ổn xã hội.
Sau năm 1975, không chỉ riêng dân chúng miền Nam vì bị o ép, phân biệt đối xử, mà phải vượt biên đi tìm tự do, trả giá bằng chết của hàng trăm ngàn người.
Suốt mấy chục năm qua, dòng người Việt nghèo vẫn ra đi không dứt. Họ tiếp tục chấp nhận nguy hiểm, bán nhà, cầm nợ, bỏ Tỏ quốc lang thang trên xứ người bằng nhiều hình thức, mong tìm được vùng đất sinh nhai khả dĩ hơn. Họ là những đứa con bị bỏ rơi, cam chịu thân phận nô lệ lao động, nô lệ tình dục dưới thương hiệu “công nhân xuất khẩu lao động” ở Samoa, Malaysia, Nam Triều Tiên, Nhật, Ðài Loan, Nga, CH Czech... hay kiếp sống tủi hổ của con ở, của những bà vợ bất đắc dĩ với các ông chồng người Hoa, hay cuộc đời du thủ du thực trong rừng nước Pháp mong ngày qua được Anh quốc trồng “cỏ”, v.v.
Sau 35 năm mà đất nước vẫn đứng trước một bức tranh bi kịch như thế!
Sau 35 năm, “gia tài của Mẹ” vẫn chỉ là “một nước Việt buồn”!
Tôi đau lòng khi nhìn Ba Lan, một nước nhỏ hơn, dân số chưa bằng phân nửa dân Việt mà tổng thu nhập lớn hơn 5 lần Việt Nam. Xây dựng một chế độ dân chủ, tự do từ một nền sản xuất và cơ sở hạ tầng bị kiệt quệ do chế độ cộng sản để lại, nợ nước ngoài đè lên vai với hơn 44 tỷ đôla, nghèo đến mức bị khinh rẻ ở Tây Âu, chỉ sau 20 năm Ba Lan đã vươn lên đứng hàng thứ 6 Châu Âu và hàng thứ 18 của thế giới về kinh tế.
Môi trường dân chủ và tự do bao giờ cũng làm cho con người năng động và sáng tạo hơn so với chế độ mà trong đó nhất nhất mỗi hành động đều phải theo ý thức hệ của một phe nhóm chính trị độc quyền, không bị ai kiểm soát.
Ðảng CSVN sau 1975 đã trói cả một dân tộc trong vòng cai trị độc tài, ngu dốt, đẩy cả nước vào đường cùng rồi mới tỉnh ngộ, giật mình “cởi trói”! Làm lãnh đạo mà bỏ mất cơ hội phát triển tốt, đưa nhân dân vào chỗ đói nghèo, thì có gì khác hơn là tội ác. Nguy hiểm hơn, bỏ tù hàng trăm ngàn quân nhân, dân chính của chế độ Việt Nam Cộng Hòa trong các trải cải tạo không hề xét xử, ÐCSVN đã gây nên hận thù, chia rẽ dân tộc sâu sắc - lực cản lớn nhất cho sự đoàn kết xây dựng đất nước. Nếu như ÐCSVN biết nhìn nhận sai lầm, sám hối và xin lỗi, thì gần ba triệu người Việt ở nước ngoài sẽ là hậu thuẫn mạnh mẽ, đẩy cỗ xe phát triển đất nước đi nhanh hơn nhiều. Hàng tỷ đô la do Việt kiều gửi về nước mỗi năm mới chỉ là vật chất. Tri thức, nếu được tận dụng đúng, sẽ vô giá.
Một yếu tố quan trọng tạo ra sự phát triển mà những người Việt thiếu cái nhìn viễn kiến ít ghi nhận. Nếu không nhờ đầu tư nước ngoài, vốn tư bản, Việt Nam đã không có ngày hôm nay. Vẫn biết các nhà tư bản chẳng tử tế bao nhiêu, nơi đâu có lợi nhuận là họ có mặt, nhưng khi một đất nước có luật lệ nghiêm minh và báo chí tự do sẽ ngăn chặn tối đa lòng tham của họ. Khốn nỗi, ở Việt Nam, tư bản xanh bắt tay với tư bản đỏ để cùng khai thác, vắt kiệt tài lực của đất nước.
Trong bài “Chúng nó cứ vay để đớp, con cháu trả nợ, nhưng vấn đề là lấy gì mà trả”, tôi nhấn mạnh rằng, những công trình vay vốn “phát triển” đất nước sẽ là những món nợ khổng lồ mà đảng CSVN để lại cho hậu thế. Bày mâm cỗ “phát triển” cho nhân dân Việt Nam, đảng CSVN đã ngồi chồm hổm chia nhau gắp trước những miếng ngon, thậm chí xơi tái từ trong bếp.
Ðừng quên rằng, với cơ chế độc quyền để giữ đặc lợi và khi tham nhũng trở thành hệ thống, cái gọi là sự phát triển mà những người thích ca theo đảng, tỷ lệ thuận với sự căng phồng tư túi của quan tham và núi nợ của con cháu mai sau.
Chủ nghĩa hưởng thụ, cơ hội, “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi” dưới sự “lãnh đạo sáng suốt” của mình, đảng còn biến Việt Nam thành một xã hội bị mục ruỗng đạo đức, bị lưu manh hóa. Ðảng dung túng hoặc nhắm mắt làm ngơ, mặc cho thanh thiếu niên lao vào lý tưởng sống vì tiền, ăn chơi sa đọa, lai căng, khoe giàu sang lố bịch. Các trang web khiêu dâm đồi trụy có thể truy cập dễ dàng, các “ngôi sao” gái Việt có thể show “hàng” hot thoải mái trên mạng. Trong khi đó đảng ra tay đàn áp những trang blog cá nhân có tiếng nói khác với đảng, cho dù những tiếng nói ấy có lợi cho xã hội và chủ quyền của đất nước (ví dụ về Hoàng-Trường Sa, về khai thác bauxite ở Tây Nguyên) hay bị ngồi tù chỉ vì dịch một bài “Thế nào là dân chủ” trên web của Tòa đại sứ Hoa Kỳ (công khai) ở Việt Nam (trường hợp Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn), v.v.
Tôi cho rằng đây là di sản tội ác lớn nhất của đảng CSVN. Ông Hồ Chí Minh sinh thời có nói “vì hạnh phúc mười năm trồng cây, vì hạnh phúc trăm năm trồng người”. Giả sử một ngày đẹp trời, vận nước đổi thay theo chiều hướng tốt, với những con người được ông Hồ và ÐCSVN “trồng” hôm nay, phải mất bao nhiêu lần trăm năm nữa dân tộc Việt mới có thể trở lại với đạo đức truyền thống và nhân bản bình thường?
Ðể kết thúc, tôi ghi lại một phần lời trong bài “Trần Trụi 87” của nhạc sĩ Trần Tiến, hiện sống trong nước, bài hát mà tôi rất thích, để nhắn gửi những người vẫn còn dị mộng trong màn chăn gối cùng đảng CSVN:
... Tôi đã thấy bạn tôi đi buôn trên đường phố Nga
Bạn tôi xây bao công trình cho Mỹ
Người Việt tài năng lang thang nơi đâu
Xa dấu quê nhà
Anh có đau không?
Chị có đau lòng không?
Tôi đã thấy người Việt năm xưa con Rồng, cháu Tiên
Thật thà yêu nhau xây dựng nước
Người Việt nào giờ đây lo toan riêng tư
Khôn quá hóa hèn
Anh có đau không?
Chị có đau lòng không?
Thôi, đừng hát, đừng mãi ngợi ca
Những lời hát nhàm chán
Ru quê hương ta vinh quang thăng hoa trong bao niềm kiêu hãnh
Mà quên đi áo cơm và hoa hồng!
Những người lính nằm xuống
Không hề mong nhìn thấy
Quê hương hôm nay
Ðôi tay ăn xin gào xé tim ta
Xin đừng nói giả trá!
Ðâu rồi những bàn tay năm xưa gian lao
Nay ta bên nhau, xây lại đời mới
Vì tự do, áo cơm và hoa hồng!
Những ngươi lính nằm xuống
Vẫn chờ mong nhìn thấy
Quê hương sau bao năm gian lao được no ấm, yên lành
Hãy quay lại nhìn rõ chính mình!
Vâng, mỗi người hãy nhìn rõ lại chính mình! Ðừng ngợi ca thêm như những người mất trí, những con rối vô tri và hài hước.
Ðảng CSVN chỉ là một tổ chức chính trị, đang tồn tại và có thể tồn tại thêm nữa, nhưng không bao giờ vĩnh cửu. Một chế độ đã mất lòng tin của xã hội, tham nhũng, nội bộ tranh giành quyền lực, bán rẻ cả chủ quyền đất nước cho ngoại bang, có trong tay cả triệu lính và công an, mật vụ, mà vẫn run sợ trước cả tiếng nói phản kháng riêng lẻ của những người phụ nữ yếu ớt, trói gà không chặt - chế độ ấy sẽ sụp đổ là điều tất yếu, là quy luật lịch sử.
(Nguồn: Ledienduc's blog)

Monday, April 12, 2010

Award




Môt buổi sáng Chủ nhật trời vừa chuyển sang Thu, trung tuần tháng mười , khí trời mát trong và nắng ấm của miền nam California, từ sáng sớm trong khuôn viên phòng sinh hoạt cộng đồng của tòa Thị chính thành phố Westminster, đồng hương người Việt cư ngụ tại điạ phương đã tề tựu sắp hàng tham dự chích ngừa cúm và các dịch vụ y tế miễn phí do hội Sinh Viên Việt Nam Dược Khoa thuộc trường Đại Học Dược Khoa USC đứng ra tồ chức với sự cộng tác của 15 cơ quan và hội đoàn tại địa phương và hàng trăm sinh viên của trường đã tham dự chương trình y tế thiện nguyện này.

Qua các vận động của các đài phát thanh tại địa phương và trước đó báo chí, internet cũng như các cơ quan truyền thông, truyền hình đã vận động, đồng hương đến sắp hàng thật sớm và thật đông.
Chương trình y tế gồm chích thuốc ngừa cúm, chuẩn bị cho mùa đông sắp đến và những đe dọa dịch cúm toàn cầu cũng như dịch cúm mới sẽ mang nhiều tai họa khó lường,

Tất cả đồng hương lao xao trò chuyện trao đổi nhau những mẩu chuyện liên quan đến y tế và đời sống , phía bên trong căn phòng lớn và đầy ngưòi các gia đình vợ, chồng, con cái quây quần, bàn nầy anh Sơn Quân Cảnh đang điền phiếu lý lịch y tế cùng các con, bên kia anh Qúy Hội Ái Hữu Quân Trường Đồng đế Nha Trang đang chuẩn bị đi thử máu, tiếng chào và thăm hỏi quang cảnh thật huyên náo, căn phòng chính bên trong 2 dẫy bàn dài, một bên thử nghiệm máu cho tiểu đường còn bên kia dẫy bàn cho thữ nghiệm Cholesterol “mỡ máu” khu vực chính giữa phòng gồm nhiều dịch vụ như viêm gan B, chứng ợ chua, ung thư da, bệnh béo phì, bệnh hen suyễn.

Căn phòng bên ngoài gồm hai phòng một của loãng xương và phòng kia thuộc về đo áp huyết và chẩn đơán tim mạch, trước khi vào cổng mỗi người được phát một cẩm nang về y tế, và hồ sơ theo dõi sức khỏe ghi rõ lượng đưòng trong máu, áp huyết, hồ sơ chích ngừa thật chi tiết và rõ ràng.

Những hướng dẫn về cách thức ăn uống cho lành mạnh hơn, và chương trình thể dục lợi ích cho sức khỏe ngoài ra còn có hướng dẫn về bệnh trầm cảm “depression” cũng như bệnh lo sợ “Generalized Anxiety Disorder” những nạn nhân trãi qua những cơn khủng hoãng do hậu chấn của chiến tranh gây nên.


Sau khi hội đủ ít nhất là 2 việc chẩn bệnh, một căn phòng lớn đi bọc phía ngoài là phòng chích thuốc ngừa cúm.

Em Trần Ngọc Dung sinh viên năm thứ hai và hiện đang là Hội Phó của Hội Sinh Viên Việt Nam Dược Khoa cho biết gần 800 đồng hương đã đến tham gia vào chương trình y tế miễn phí này, trong đó 580 người đã được chích thuốc ngừa cúm, có 385 ngưòi đã đến để thử máu tiểu đường và 36 ngưòi đã được giới thiệu bác sĩ y khoa điều trị cũng như những chẩn y viện miễn phí cho những đồng hương và gia đình không hội đủ điều kiện bảo hiểm y tế, hoạc trợ gíúp về chửa bệnh do chính phủ cung cấp.

Có khoãng chừng 120 dược sĩ và sinh viên thực tập dược khoa đã đến phục vụ cho chương trình chích ngừa và chẩn bệnh miễn phí này.

Em Phạm Sơn-Hùng Sinh Viên năm thứ ba là thành viên thuộc thế hệ thứ hai của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cho biết em rất lấy làm thích thú và hãnh diện khi được phục vụ y tế miễn phí cho cộng đồng ngưòi Việt tại địa phương, cũng là một hình thức đền ơn đến những người đã hy sinh xương máu trong chíến tranh Việt nam để các em có được đời sống hôm nay mà gia đình em là những ngưòi Việt tỵ nạn Cộng Sản.

Hội Sinh Viên Việt Nam Dược Khoa thành lập vào năm 2001 cho đến nay các em đã thực hiện được 8 hội chợ Y tế và đã chích ngừa cũng như thử máu cho hàng chục ngàn cư dân tại địa phương và những vùng phụ cận quận cam, các em hẹn gặp lại qúy đồng hương trong Hội Chợ tết Canh Dần 2010 tại Garden Grove, California.
Trường Đại Học USC luôn nỗi bật với những đội banh football vô địch, riêng hội Sinh Viên Việt Nam Dược Khoa với nhửng tà áo trắng, những bàn tay mềm mại và tấm lòng tha nhân hằng ghi nhớ mải trong tâm tư của đồng hương tại địa phương
.

Phạm Hòa
Cựu Quân Nhân Nha Kỹ Thuật / Hội Ái Hữu Quân Trường Đồng Đế Nha Trang



Health Fair






































Sơn-Hùng (Thomas) Phạm
Pharm.D. Candidate, 2011
Director of Student Programs, ASSP
USC School of Pharmacy

When USC School of Pharmacy students offered a health fair to the Vietnamese community in Westminster last year, 1,700 people showed up for free screenings, flu shots and pharmacy consultations. A later health fair for Korean-speaking residents drew 1,000 in Koreatown.
"The popularity of the student events illustrates two important issues facing Los Angeles -- health care for the uninsured and the lack of bilingual or bicultural health care," says R. Pete Vanderveen, dean of the School of Pharmacy.
The pharmacy students will once again volunteer their time this month to provide the health fairs. One event will be held Oct. 5 at the Westminster Civic Center (8200 Westminster Blvd.) from 10 a.m. to 5 p.m. Free screenings for diabetes, cholesterol, blood pressure, osteoporosis and body fat analysis will be available. Flu shots will be available for people 18 and older while supplies last. There may be a nominal fee for the flu shot.
A second fair, this one for Korean speakers, will be held Oct. 25 at the Berendo Street Baptist Church (975 S. Berendo St.) in Koreatown. Free screenings will be available. Free flu shots will be available to people 18 and older while supplies last.
The pharmacy students, who are under faculty supervision at the fairs, also will consult with people about their prescriptions and over-the-counter drug use to look for possible safety issues or interactions.
The fairs not only benefit a lot of people, they give students experience with the health-care needs of under-served communities. "Many of the patients have revealed to me that the opportunity to discuss their health with someone who speaks Vietnamese is of greatest value to them," says Dat Ngo, president of the Vietnamese-American Pharmacy Student Assn. "Being a part of this health fair has helped me better understand the dynamics of the field I will be joining as well as feel more connected to the people I want to help as a pharmacist."
- Shari Roan
Photo: USC pharmacy students work at a health fair in Westminster on Oct. 28, 2007. Credit: USC School of Pharmacy

Health Records